Page 43 - lienlac2025-1
P. 43
đó mang một kỳ tích là chở 23 người Việt Nam (khả những người ông bước nhanh qua là Phó Tổng thống
năng cho phép là 14 người), nhắm hướng Hạm đội Nguyễn Cao Kỳ, đang thọc tay vào túi quần, nhìn về
7 Hoa Kỳ đi thẳng. Không ai nói với ai điều gì. Chỉ có đất liền. Năm 1985, sau khi học và làm nhiều nghề,
tiếng cánh quạt sầm sập quay đều và tín hiệu gọi cầu ông Chiếu ghi danh trở lại làm phi công trực thăng
cứu lặp đi lặp lại đan xen nhau không ngừng. Hướng cho National Guard Hoa Kỳ cho đến khi ông về hưu.
ra biển chiều 30-4 ấy bỗng sầm sập mưa bão, đầy Hiện nay ông đang là người hướng dẫn âm nhạc cho
mây đen. Đã bay gần một tiếng đồng hồ mà không Giáo đoàn các Thánh tử đạo Việt Nam ở Lancast-
nhận được tín hiệu đáp lại nào từ radio, cũng không er, Pensylvania. Tôi ngồi nghe câu chuyện của ông
biết là đang đi về đâu, đã có lúc ông Chiếu nghĩ đến Chiếu, cùng người bạn của ông, Vũ Hoàng, cũng là
chuyện hết nhiên liệu và rơi xuống biển. Cứ bay mơ một cựu phi công trực thăng chiến đấu. Họ kể lại rất
hồ như vậy không ngừng, giữa cơn mưa và bầu trời nhiều chuyện của thời trai trẻ, nhưng nói rất nhẹ
tối đen, cuối cùng đột nhiên trên radio vang lên lời nhàng và thoáng qua về những cuộc chiến mà họ
đáp của một giọng người Mỹ. Ông Chiến kể rằng khi tham gia. Ông Hoàng nói rằng những gì gọi là chiến
ấy, ông mừng đến quýnh quáng, trả lời và nói rằng tích của mình, ông cũng không muốn nhắc lại, vì dẫu
không biết mình ở đang đâu. Chỉ đến khi mã nhận có vinh quang, đó cũng là nỗi buồn của một dân tộc
dạng và tìm địa điểm squawk kết nối được, ông phải lưỡng bại câu thương trong một cuộc chiến
Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm vì chỉ còn hơn chục vô nghĩa. Câu nói đó khiến mọi người chùng xuống
phút nữa là chiếc trực thăng sẽ hết nhiên liệu. Giọng trong cuộc trò chuyện tháng Tư. Quả là có những
nói trên radio vang lên “chào mừng anh đến với USS ký ức cần phải được ngủ yên, thì từng con người
Midway của Hạm đội 7”. Đường bay đến boong tàu mới có thể thanh thản đi hết cuộc đời, bao gồm cả
hàng không mẫu hạm hôm ấy, bầu trời đầy những những ký ức được gióng trống hô vang tên gọi “giải
chiếc trực thăng không còn đồng đội, không còn nơi phóng”, và gọi tên nhau là kẻ thù. Cuộc xâm lăng của
chốn để quay về. Chiếc trực thăng của thiếu úy Lê miền Bắc Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa vào quốc gia
Văn Chiếu chỉ là một trong hàng trăm chiếc đang lao miền Nam Việt Nam Cộng Hòa có thể đem lại một
ra biển, mở đầu cho những ngày tháng bi đát sau định mệnh khác của dân tộc là thống nhất, nhưng
đó, của hàng trăm ngàn người Việt ở miền Nam Việt nếu ký ức không được trả lại sự thật, thì tương lai
Nam muốn được sống một đời sống không cộng của thống nhất ấy cũng sẽ mãi bấp bênh. Tương lai
sản. Ông Chiếu kể lại, khi ông đáp xuống, một tiểu cả đất nước chỉ duy nhất là một tháng Tư hỗn loạn
đội Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ trang bị vũ khí ng- và thương đau được trình chiếu mãi mãi với từng
hiêm ngặt khám xét từng người và chia ra. Khi thấy thế hệ. Tôi vẫn không sao dừng được việc hỏi câu
dòng người Việt không ngừng tuôn ra từ chiếc trực cuối cùng với thiếu úy Lê Văn Chiếu, là vì sao ông lại
thăng nhỏ của ông Chiếu, ai nấy đều kinh ngạc. Cất chọn bay thẳng ra biển mà không quay về sống một
cánh và đáp được trên biển với số người ấy, chỉ có đời thường dân trong Việt Nam. Ông Chiếu trả lời
thể là phép lạ. Ngay sau khi ông Chiếu được ra vào bằng nụ cười hiền lành, nhỏ nhẹ nhưng rành mạch
bên trong tàu USS Midway, cũng là lúc ông nhìn thấy “Nước có thể mất, nhưng người lính thì không thể
chiếc trực thăng đó bị đẩy xuống biển. Ông lướt đi đầu hàng, em à”...
qua nhiều người với nỗi vui buồn lẫn lộn. Một trong NS. TUẤN KHANH
LIÊN LẠC 2025-1 • 43