Page 38 - lienlac2025-1
P. 38

Về giáo dục, trại có lớp nhà trẻ dành cho các         Ngoài ra, Thanh Bình là một trại gần thành phố
         cháu mầm non do cô giáo Yến & Trinh phụ trách. Và      Hồ Chí Minh cũng phải đối phó với nhiều sự bất ổn
         khi đến tuổi đi học, cha mẹ ghi danh cho con theo      của xã hội.  Tình trạng di chuyển  của bệnh nhân
         học từ cấp mẫu giáo đến trung học tại trường địa       phong từ các trại phong khác từ Bắc, Trung, Nam
         phương  xã  An  Khánh.  Nhưng  do  mang  mặc  cảm      về thành phố Hồ Chí Minh làm thuê, làm mướn, và
         bệnh cùi nan y , chỉ khoảng 5% gia đình cho con em     số đông đi xin ăn, khất thực trên đường phố, tại các
         cắp sách đến trường.                                   chùa chiền và nhà thờ để nuôi sống họ và gia đình.
                 Về tôn giáo, đa số trại viên thờ cúng ông bà,      Họ là những người vô gia cư, sống trên những
         tổ tiên 40%, đạo Phật 40%, đạo Thiên Chúa 20% .        chiếc ghe và tụ tập thành một nhóm sống bên ngoài
         Trại có một ngôi chùa nhỏ với mái lá đơn sơ. Vào các   trại phong. Những người này không được sự theo
         ngày lễ Phật, Tỳ kheo Chân Phương, Đại Đức Trí Khả     dõi điều trị bệnh phong và có người vẫn còn mang
         và thầy y tá Hoạt qui tụ trại viên Phật giáo để nghe   bệnh. Họ có cuộc sống đây đó bấp bênh, lang thang
         Pháp và tụng niệm.                                     kiếm sống ban ngày và tối đến qui tụ vể Thanh Bình
              Ngoài ra,  không có nhà nguyện Công giáo hoặc     như  một  địa  chỉ  để  nghỉ  ngơi,  tạm  trú  qua  đêm.
         Tin lành hay  tu hội dòng hiện diện trực tiếp, chăm    Nhóm người sống dưới đáy xã hội này, nhiều người
         sóc trại viên về tinh thần và đời sống như tại trại    tuy bề ngoài tàn phế do bàn tay, bàn chân không còn
         phong Qui Hòa, Bến Sằn, Phước Tân...                   lành lặn nữa, nhưng trong họ vẫn có một trái tim
               Về đời sống kinh tể, trại viên có nhà cửa ổn     đầy tình người, sống chân thiện, tri thức và  tin yêu
         định và còn sức lao động làm ruộng, chăn nuôi  heo,    vào cuộc sống. Họ đã từng là giáo viên, công nhân,
         gà.  Những trại viên sức yếu, đi lượn bịch ni-lon, phế   nghệ nhân, văn sĩ và thi sĩ...
         liệu bên bờ sông bờ ruộng để kiếm sống.                    Nhưng, cũng có người không thiết sống, sống
                                                                bất cần đời, đam mê cờ bạc, rượu chè hoặc bị sa
                                                                sút đạo đức, tinh thần, và đời sống luân lý cá nhân,
                                                                gia đình và tôn giáo rối reng, hỗn tạp: “ cùi thể xác
                                                                lẫn tâm hồn”,  không còn nhận biết giá trị của nhân
                                                                phẩm do tổn thương  sâu sắc về phận người và bởi
                                                                sự ghẻ lạnh, kinh tởm của gia đình và xã hội.
                                                                    Vào những dịp lễ nghỉ, tôi thường đến thăm
                                                                trại cùi, và nhìn thấy được  tình trạng người phong
                                                                bị chính quyền và xã hội bỏ rơi, thiếu thốn nguồn
                                                                trợ giúp y tế, thuốc men, nhà ở, và thực phẩm hằng
                                                                ngày dẫn đến việc phải trốn trại, bỏ trại đi ăn xin,
                                                                sống lang thang.. nên ảnh hưởng sâu sắc đến việc
               Trại viên đi lượm bịch nylon trên sông           chăm sóc và dạy dỗ con cái của họ.  Các em bị xã hội
                                                                kỳ thị, cô lập,  gặp trở ngại khi xin vào học tại các
              Mặc dù họ cố gắng tự lực mưu sinh, năng xuất      trường học địa phương do sợ bệnh phong lây lan .
         không đáng kể, nhưng nhờ tình tương thân và tương      Mặc dù, các em là người lành lặn, không nhiễm bệnh
         trợ lẫn nhau, cùng sự trợ giúp của các tổ chức bác     phong, nhưng bị dãn nhãn là “con cùi”khi chạm với
         ái, từ thiện, các gia đình trại viên tạo lập được một   xã hội, đã phải mang sự mặc cảm bị miệt thị và tự ti
         cuộc sống tương đối ổn định.                           sâu xa về thân phận, số kiếp của mình từ tuổi thơ.
              Sau biến cố giải phóng, năm 1975, nhà nước            Tổ Chức Y Tế và Giáo Dục Thế Giới đã lên tiếng
         quan tâm tiếp thu nhiều công ty, cơ sở sản xuất,       tha thiết kêu gọi và kỳ vọng vào sự tham gia của các
         cơ sở tôn giáo, nhưng  quên lãng, bỏ rơi các làng      cá nhân, đoàn thể và tôn giáo, hầu để giúp thế hệ
         phong. Vì vậy, số đông gia đình người phong và cá      con em người phong,  xóa bỏ những mặc cảm tự ti,
         nhân phải đối phó với sự đổi đời, rơi vào tình trạng   biết tự tin và hy vọng vào tương lai tốt đẹp, sẽ dành
         nghèo khổ, thiếu thốn do kinh tế, và chính trị suy     cho những ai biết vượt qua số phận để sống như
         thoái của đất nước, và các  nguồn trợ giúp bác ái và   một con người tự do đích thực.
         xã hội cho gia đình bệnh nhân cũng không còn tiếp          Vì Vậy, trái tim tôi bị đánh động bởi sự  đau
         tục nữa.                                               khổ của người phong và con em họ.  Và từ trái tim

          38    •   LIÊN LẠC 2025-1
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43