Page 9 - lienlac2025-1
P. 9

Đêm trường chích bóng hồn du mục                      Ngoảnh về đất cũ bao năm nữa
           Hóa thân theo bước Hạ Tri Chương                      Đêm dài lịch sử vẫn mờ gương
           Hoang mang linh lạc về cố quận                        Quyền thần vẫn muôn năm trường trị
           Đất lẫn người nay rất lạ thường                       Lòng người hồ cũng nát như tương

           Lưu Nguyễn ngày xưa chừng cũng vậy                    Quan lại thời này như hổ báo
           Lạ mắt lạ tai đứng hỏi đường                          Lên voi thời tranh bá đồ vương
           Nửa thế kỷ dài người đông đúc                         Xuống chó xin làm người tử tế
           Nhìn ra rối mắt mắt lũ lộn chuồng                     Khác nào gái đĩ phải hoàn lương


           Đất chẳng sinh sôi nên đất hiếm                       Xuân vẫn tha hương nơi đất khách
           Người đông kẻ trọc đóng vai tuồng                     Tìm vui sân trước với sau vườn
           Nghĩ buồn quay gót chân Từ Thức                       Rượu bao lăm chén làm thơ nát
           Ngẫm đời như một giấc hoàng lương                     Sấp ngửa bàn tay cũng một phường

           Cố kinh chìm dưới màu mây xám                         Ngô Việt một nhà ôn việc cũ
           Dáo dác lao xao rặt mán mường                         Thế nên mới có Việt Vô Cương
           Một bước trần ai thôi đủ ngán                         Loay loay Tề Sở không nên chuyện
           Đối bóng bạch đầu đứng trước gương                    Mất nước đến giở cũng đáng thương


           Lại nhớ Đặng Dung ôm mối hận                          Tết đến một mình khôn đọc sách
           Khúc Thuật hoài nghe quá dị thường                    Cổ thư toàn những chuyện chiến trường
           Thù nước chưa xong đầu đã bạc.                        Người lính già bỗng dưng hoài cảm
           Dưới trăng mấy độ vẫn mài gươm                        Bâng khuâng lòng tiếc lục phai hưởng

           Nhớ lại biết bao người thuở trước                     Ừ nhỉ ! Xuân về! Xuân về thực,
           Một thời từng gối súng nằm sương                      Xuân tha hương Xuân vẫn tha hương
           Sa cơ cũng lắm Trần Bình Trọng                        Buồn tìm trong ý thơ người trước
           Nam nhi há chết một góc giường                        Nối vận là duyên họa thơ xuông


           Kẻ sống không bằng người đã chết                      Thơ vụng nên ghép vần cũng vụng
           Xương máu còn in hận chiến trường                     Chén tỉnh chén say tưởng cuối đường
           Cơ đồ một sớm tan tành mộng                           Thơ nát bên hồ trường đã cạn
           Ngựa hồng mỏi vó chốn biên cương                      Chiều nghiêng nghiêng xuống chiều đã vàng

           Thất thế mới ra thân ly khách                         Ngày xuân vọng tưởng về quê mẹ
           Khắc khoải đêm dài cuốc kêu sương                     Cách một phương trời một đại dương
           Đỗ vũ hoang mang hồn Thục Đế                          Chẳng biết sẽ còn bao lâu nữa
           Nghe ra tận tuyệt nỗi đau thương                      Hẹn một ngày về quy cố hương
           Chim Việt ngựa Hồ càng cám cảnh
           Buồn nỗi ly hương cũng khác thường                    MAI NGỌC CƯỜNG








                                                                                          LIÊN LẠC 2025-1  •    9
   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14